BỘ MÔN DƯỢC LIỆU – LUẬN VĂN TỐT NGHIỆP

BỘ MÔN DƯỢC LIỆU – LUẬN VĂN TỐT NGHIỆP

(Hôm đi viếng tang thầy Ngô Văn Thụ, tôi đã hứa với các bạn là sẽ viết một bài về thuốc nam sẽ phát sóng hôm nay – bài này đã được đăng trong nhóm D41, sẽ được trân trọng tại đây)

Vào thời điểm đó, môn dược lý là một trong những môn quan trọng nhất ở trường, vì chúng tôi học thảo dược từ năm thứ nhất đến năm cuối.

Năm thứ 5 – 1996, trưởng khoa dược thảo lúc đó là ông Thu, ông đã cao tuổi nhưng tính tình vui vẻ chỉ thỉnh thoảng mới đến BM, rồi cả đoàn quây quần quanh ông. Như một con chim. Phó giám đốc sở là Thầy Nam, thầy không hiền lành hiền lành như Phật, tôi chưa bao giờ thấy Thầy tức giận hay cao giọng. Tiếp đến là thầy Đông Phương xinh đẹp như diễn viên điện ảnh Hà Nội; thầy Minh Đức vừa từ Nhật Bản đi nghiên cứu nhân sâm về; đến thầy Trần Hùng nghiêm túc, lạnh lùng; Anh (Cám ơn ông Định đã nhắc nhở) rất gầy. Một giáo viên khác là ông Bình kinh doanh hóa chất và sau đó đã qua đời.

Điều đầu tiên tôi muốn nhắc đến là cô hướng dẫn luận văn tốt nghiệp của tôi, cô Mỹ Linh, cô rất cao, bước đi nhẹ nhàng, uyển chuyển và có giọng nói nhẹ nhàng, cao vút. Sau đó là cô Thủy xinh đẹp và sắc sảo (thật sự lúc đó tôi thường nghĩ “mắt em sắc như dao trầu” là mắt cô, hi hi); cô Tuyết nhỏ nhắn hiền lành; có làn da trắng mịn, nhưng sau đó tôi có cơ hội gặp cô ấy khi siêu âm dương vật trên bụng và cô ấy không còn chút ký ức nào về tôi.

Nói về thuộc tính, có lẽ thuộc tính phổ biến nhất vào thời điểm đó là máy đánh chữ cò súng. Mỗi khi giáo viên sử dụng nó, mọi người sẽ đến xung quanh và yêu cầu thử gõ. Thuộc tính kỳ lạ nhất là chiếc thuyền dùng để phân tán thảo dược. , Mình phải ngồi trên ghế đặt chân lên cái trục có bánh xe tròn ở giữa để mài DL cho mịn. Năm đó, BMDL có 7 nữ “sinh viên” đang làm đồ án tốt nghiệp. Cả đoàn gọi chúng là 7 quái vật nhện suốt mấy tháng trời ở BM từ sáng đến chiều nên có biết bao chuyện vui buồn khó quên. Lúc đó tôi đang làm đề tài về quả rùa gỗ nên việc đầu tiên là làm dầu rùa gỗ. Tôi kể các cô bán gấc ở chợ Thủ Đức nhìn thấy một cô bé mặc quần jean xanh, áo sơ mi trắng xuất hiện và mỉm cười vui vẻ vì đều mua được. Mua nhiều như vậy, bà Lin hỏi có đủ tiền không nên bảo trợ thêm, ngồi xuống, cạy hạt ra, phơi khô cho đến khi héo rồi cạy hết lớp màng đỏ đi và tiếp tục phơi. Xay thành từng miếng nhỏ trên rây rồi ấn xuống. Dù phải dùng cối xay hạt tiêu của máy xay sinh tố để xay nhưng sau vài nhịp, than dưới đáy bay hết nên tôi phải cầm lại. . Rồi tôi đến trường lấy máy ép dầu, háo hức hấp than như gạo nếp rồi gói vào bao. Anh nhờ một chàng trai cao hơn 1,75 mét giúp ép, nhưng là con gái ở xa hàng ngàn dặm nên anh chỉ nấu được gạo nếp một lúc chứ không còn sức để ép dầu. Kết quả là có cả một chai Enervon C với 100 viên dầu màu đỏ đẹp mắt, màu đặc và ồ, chúng tôi không hài lòng lắm về điều đó. Khi muốn tách carotene để định lượng, chúng tôi cho dầu chảy qua một viên nhỏ. kg chất lỏng. – Cài lại, chạy mấy tiếng là xong, Chí bên cạnh dùng cột SK to bằng cánh tay làm đề tài về củ nghệ, uống nhiều dung môi, sau khi tách ra dung dịch chảy vào ly tạo thành tinh thể curcumin. (?) Vàng óng ánh, đẹp đẽ và quyến rũ. Tôi nhớ tay cô bé luôn dính bột nghệ nên giảng viên phải nhờ cô Nan giúp đỡ dù có thời gian nghỉ giữa buổi. Đắt nhất có lẽ là chủ đề do Hà Thu Ô hướng dẫn. Thầy Hồng hướng dẫn. Tôi không nhớ anh ấy đang chạy cột gì, nhưng dung môi anh ấy mua phải được chưng cất trước khi sử dụng. Bình ngưng chưng cất dung môi hoành tráng được ông Đức mượn, đặt tất cả trên chiếc bàn trong căn phòng nhỏ bên cạnh. Một ngày nọ, một nhóm người đang làm việc chăm chỉ trong căn phòng lớn thì bất ngờ nghe thấy một tiếng động lớn phát ra từ căn phòng nhỏ. Ồ, thế là xong, bộ đồ học sinh ngầu lòi của tôi đã kết thúc. Đám nhện mặt xanh bất chấp mà lao tới, ai ngờ lại còn nguyên vẹn. Hóa ra chị Tuyết đã luộc trứng ngỗng trong chiếc nồi mà chị để quên, trứng ngỗng phát nổ sau khi hết nước, ngoài việc đứa con trong bụng bị thiếu ăn thì chị không hề đau khổ chút nào. tổn hại nghiêm trọng. Họ thậm chí còn sản xuất viên nang mềm. Vấn đề rất nhỏ nên mình làm khuôn bằng tay nên sang BM mượn khuôn. Tiểu Tân lén lút làm dự án ở đó, mượn một đống khuôn, ai ngờ khuôn quá nhỏ, không phù hợp nên phải lén lấy mẫu khuôn đi hỏi anh em bộ phận cơ khí. Trường Đại học Sư phạm thuận tiện cho tôi mấy cái khuôn lớn hơn, thật tuyệt. Về việc nhúng gelatin vào viên nang, tiêm thuốc rồi hàn chúng bằng mỏ hàn, giống như kỹ sư cơ khí. Ở phần cột SK, ngoài cột silica gel còn phải chạy cột alumina nhưng không sao. Tôi không nhớ tại sao lại phàn nàn, nhưng dược sĩ anh Lang đưa cho tôi một túi nên đừng mua. Ngoài ra, khi chạy cột bằng dầu hỏa ete ở nhiệt độ phòng, nó bị nứt nhiều đến mức tôi phải ngoại giao xin đi lắp điều hòa ở phòng xử lý cạnh khu mới xây để nó hoạt động trơn tru. Thôi đành ôm Quế làm chủ đề. Ở Kiêm Nghiêm, để giúp ông Vĩnh Định đo máy, mọi người xếp hàng nhờ ông đo giúp, sau này BMDL có được máy đo UV (?) mới. Chỉ cần nhớ rằng dù bận công việc gì thầy Hồng cũng hứa với học trò rằng chiều nào thầy cũng sẽ đến giúp đỡ đúng giờ. Tôi ngại đưa máy cho bọn yêu tinh tự làm vì hình như cốc đong được làm từ một loại muối nào đó và tôi lo nó sẽ rơi ra nếu bọn trẻ rửa bằng dung môi. Đã đến lúc in giấy. Vào thời điểm đó, tôi đã dành rất nhiều thời gian để tham gia các khóa học về Word, Excel, v.v. và sau đó quyết định tự mình nhập chủ đề của mình, nhưng hầu hết mọi người đều thuê dịch vụ để làm việc đó, nhưng tôi có một số. Tôi có một số hạt nhân benzen. Lúc đó anh Giáp có phần mềm vẽ được, nhưng muốn vẽ thì phải hỏi anh nên ngại quá nên quyết định vẽ bằng Paint, nhưng không ngờ nó lại khó hơn. hơn tôi nghi. Cả ngày không xong nên phải thuê máy tính vì bị sốt. Phòng máy tính của thầy SPKT nên trong phòng toàn là kỹ thuật viên và chỉ có người không tin. Dù tôi không xinh nhưng may mắn là có hai chàng trai để ý (hoặc cũng có thể họ không để ý vì tôi quá xấu hổ nên không để ý). Nó hoạt động được), họ lấy lõi benzen ra và sơn nó bằng thứ gì đó mà tôi không biết, quả thực là công nghệ nó khác. Bây giờ tôi chợt nghĩ đến điều đó, không biết hai người… tóc có bạc không? ? Phong cách giấy lúc bấy giờ phải có hình ảnh để làm cây rùa gỗ, bạn phải có hình ảnh cây rùa gỗ, và nó là thật. hoa quả. Tôi không nhớ đó là máy ảnh của chị Linh hay người khác cho tôi mượn. Nó được quay trên phim, không thoải mái như ngày nay. Lần đó, anh bạn tôi có cả bộ giàn gấc ở nhà, rủ tôi qua chụp ảnh. Ở đó có rất nhiều trái chín. Anh ấy bảo mẹ mượn máy, tôi vui vẻ chạy đi. về nhà gần trường đại học. Các cuộc hẹn vận chuyển và liên lạc. Khi đến nơi, chúng tôi thấy những giàn cây xylan xanh mướt không có quả nào cả. Vì anh đến rồi thì phải đến. Sao giờ anh lại vui vẻ nói với H là tôi đến chụp ảnh nên sáng nay tôi mới nhờ anh bỏ hết. Chụp ảnh dễ dàng quá, hehe, tự dưng muốn khóc quá! Đó là nó! Tôi rất thông minh! ! ! Cuối cùng, ngày bảo vệ đã đến. Có một chiếc máy chiếu khổng lồ và chúng tôi phải in nội dung lên một miếng giấy trong suốt rồi đặt nó lên bề mặt đèn để chiếu lên màn hình, thay vì máy tính, ppt hay máy chiếu để chiếu tất cả các hình ảnh động trên Slide của tôi như chúng tôi làm ngay bây giờ. Tôi hơi xấu hổ một chút! ! ! Ai mà ngờ được cô ấy xinh đẹp dễ thương như vậy, trong chốc lát tôi đã đi ngang qua cô ấy. Tóm lại, khi còn nhỏ có quá nhiều chuyện xảy ra, tôi không thể viết ra được. Mọi thứ đã được gác lại, tôi chỉ không thể quên được công việc trong trái tim mình. Sức mạnh của rất nhiều thầy cô và tình yêu thương của rất nhiều bạn bè, người lạ, người quen đã cho tôi trải qua một tuổi trẻ tươi đẹp và đầy ý nghĩa.

Xem thêm:   Medsafe: Khuyến cáo thận trọng sử dụng natri valproat ở trẻ em gái và phụ nữ

Nguồn: ÔNG CHÚ SÌN SÚ
Chuyên mục: Y tế, sức khỏe

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x